14 chapter vừa qua, mình đã xen lẫn giữa quá khứ và hiện tại để cung cấp đầy đủ tư liệu cho người đọc. Kể từ chapter này trở đi, mình sẽ chỉ tập trung vào thì quá khứ và đi đến hồi kết của nó để tránh đứt mạch cảm xúc. Các bạn hãy tạm quên đi thì hiện tại và cùng sống với Khanh cho đền hồi kết của quá khứ nhe.
PS: Quá khứ có liên quan đến nhân vật hiện tại, ai đọc không kỹ thì sau này đừng thắc mắc. ^^
Tôi tiến sát lại gần Linh hơn, nhẹ nhàng vuốt tóc em. Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho em.
- Thôi nè, không khóc nữa! Mặt như mèo rồi. Ngày xưa anh hát xong bài này là em cười rất vui mà.
- Dạ! _ Em lấy khăn giấy từ tay tôi và tự lau đi những giọt nước mắt đó.
- Hì hì, hix….em cười thế này là đẹp hơn phải không anh?
- Ừ, vậy đó. _ Vẫn nốt ruồi son đó, vẫn má hồng đó. Em luôn xinh xắn trong mắt tôi dù khóc hay cười.
- Anh…..anh còn nhớ cái ghế đá bên kia không? _ Linh chỉ tay về cái ghế đá phía xa.
…………………………………………………. Làm sao tôi quên được, tôi nhìn xa xăm và hồi tưởng……